Em tiếp viên hàng không vú đẹp và vị khách đặc biệt. Đừng giả vờ bối rối, bạn không biết về chính mình đâu. Tôi không biết bạn nói gì. , ôi… Tôi đột nhiên cảm thấy phía dưới đau nhức, muốn đẩy anh ra, nhưng lại nghe anh hưng phấn nói Đúng rồi! rồi bước tới không chút do dự. Tôi cảm thấy có gì đó bên dưới như bị xé toạc, và cơn đau khiến mắt tôi rưng rưng. Sau đó tôi cảm thấy có thứ gì đó rất lớn đưa vào cơ thể mình. Kết thúc rồi, tôi tự nghĩ, cảm thấy chuyện nghiêm trọng nhất đã xảy ra rồi và đã quá muộn. Có đau không? Tôi sẽ nhẹ nhàng. Anh nói, dừng động tác. Tôi cảm thấy đỡ hơn một chút, phần dưới sưng tấy nhưng không còn co giật nữa nên cũng không đau nhiều. Chỉ là tôi vẫn còn quá tuyệt vọng nên không biết phải làm sao. Tưởng rằng mình có nhiều cơ hội để trốn thoát nhưng không phải, tôi tưởng anh ta chỉ là một sinh viên chứ không phải xã hội đen, nhưng có gì khác biệt. Tôi không thể không khóc khi nghĩ về điều đó. Anh lấy tay lau nước mắt cho tôi rồi nói: Em đừng khóc, anh sẽ tốt với em. Tôi càng khóc lớn hơn khi nghe những lời mà lúc đó tôi cho là bẩn thỉu. Một lúc sau, cơn đau chuyển thành một cảm giác khó tả, có chút thoải mái, tựa hồ không nhịn được lại cử động, co giật hai ba lần, đột nhiên tuy không muốn thừa nhận nhưng đó quả thực là một loại cảm giác. điều đó khiến tôi có một cảm giác rất hoài niệm – như thể có một con vật nhỏ nhảy vào cơ thể tôi, và rồi cảm giác sưng tấy biến mất. Cảm giác thoải mái này khiến tôi ôm chặt lấy anh, khi nhận ra mình chủ động ôm anh, tôi chợt xấu hổ vô cùng.